I.
“Người rừng” Hồ Văn Thanh trốn khỏi bệnh viện. Ông Thanh chui xuống gậm giường, rồi lấy hết sức tàn lao ra khỏi phòng bệnh khi cô y tá bận đi đái. Ông cố lết tìm về ngôi làng nơi thằng con trai Hồ Văn Lang đang được “giải cứu”. Để tránh sự truy bắt của đồng loại, suốt ngày ông Thanh trốn trong bụi rậm, đến tối, ông lão “người rừng” hơn 80 tuổi trèo lên ngọn cây, giả tiếng thú để gọi con.
Trong ngôi nhà gần đó, “người rừng” Hồ Văn Lang đang nghe…Chế Linh!. Của đáng tội, từ khi được đồng loại rầm rộ “giải cứu” bằng còng số tám đưa về làng, Lang đâm ra mê thuốc lá đầu lọc với lại nghe nhạc vàng bằng điện thoại! Đang lim dim “người phụ ta rồi có phải không. Cớ sao lại bỏ phố lên rừng…” thì Lang nghe lất phất trong gió mấy tiếng Cru Cru. Tiếng cha! Kể từ khi được “giải cứu”, đây là lần đầu tiên Lang được nghe lại cái âm thanh tha thiết của người cha già gọi con. Mắt Lang sáng lên. Thả vội cái điện thoại đang ỉ ôi, Lang lủi nhanh ra khỏi nhà.
Cha con ôm chầm lấy nhau, nước mắt rơi lã chả! Ông Thanh trân trối nhìn con! Trời! Thằng Lang đây sao? Sao mày lại ra nông nổi này? Sao mày lại ăn mặc như con rắn lục vậy? Khố đâu rồi? Ông hỏi con trai:
-C. luc C. lăc C.xi C. xao? (mày ăn no không?)
-C.xi C.xao C.lao C.xẹc! (con ăn no. Cơm thịt với cá kho tộ!)
Ông Thanh buồn bã. Cuộc sống tự do tự tại, phóng khoáng với cây cỏ thiên nhiên là do ông tự chọn lấy. Cha con ông săn bắn hái lượm, quanh năm đóng khố. Ông ôm con lên rừng vì căm ghét đồng loại. Căm ghét sự giả dối, căm ghét chiến tranh thù hận! 40 năm trước, bom đạn của sự hận thù đã vĩnh viễn cướp đi sinh mạng của 2 người con…Ông đã tự chọn lấy cuộc sống với hoang giã, bao nhiêu lần bà con họ hàng lên rừng tìm, ông có về đâu…
-C.leng C.xao C.xẹc C.hiêng? (ta trở về rừng con nhé?)
Mắt Lang sáng lên!
- C.loi C.lắc C.lóc! (về đi cha! Về xem có con thú nào trúng bẩy không).
- C.leng C.leng C. lăng C.lai! (mày phải cởi bỏ quần áo, cha mới cho mày về rừng!)
Lang đứng dậy, quả quyết xé phăng bộ đồ đang mặc. Đây là bộ đồ mà đoàn thăm hỏi của một ông bụng bự với một bà mông nhọn đến tặng hôm trước. Thăm hỏi, trao quà, rồi còn bắt lăn tay. Rối rắm quá! Thế nhưng mấy cái rìu, cái dao tự tạo, rồi ống bương đựng hạt giống người ta đang giữ…
- C.lăng C.xăng C.xeo C.tai C.lắc! (không cần đâu, về rừng ta làm lại!)
Lang dìu cha, hai cái bóng trần như nhộng nhằm hướng đại ngàn thẳng tiến!
II.
UBND huyện họp. Lãnh đạo huyện mặt như đâm lê, quát như sấm!
- Bệ rạc quá! Bệ rạc quá! Để giải cứu được cha con ông Hồ Văn Thanh, là công lao trinh sát, nắm tình hình ròng rã của lực lượng biên phòng, là sự vào cuộc đồng bộ và hiệu quả của hội người cao tuổi, của đoàn thanh niên, của hội phụ nữ! Thế mà bây giờ để họ trốn mất, thử hỏi ăn nói với cấp trên, với báo chí thế nào đây?
Trưởng phòng Thanh tra ngập ngừng:
- Dạ, thưa anh! Thực ra ta bắt họ về làng, cáng cha, còng tay con giải về như vậy là sai, vi phạm nhân quyền anh ạ!
- Nhân gì? Quyền gi? Thử hỏi, tự nhiên lại được cấp sổ đỏ, cấp chứng minh thư, cấp hộ khẩu, được khai sinh, con cái được tiêm vắc-xin, thậm chí sau này ông Thanh, cu lang có thể được cấp bằng lái ô tô. Sướng vậy mà không ở! Quyền cái gì! Nhân cái gì!
Lãnh đạo nhìn sang cô y tá bệnh viện vẫn cúi mặt ngồi run:
- Còn cô nữa! Nhà nước cho ăn học mấy năm để làm y tá, thế mà đi đái cũng không biết cách! Đi đái không đúng lúc, bây giờ để cha con ông Thanh trốn về rừng, tội to ở cô!
Cả hội trường im thin thít!
III.
Đại ngàn! Nắng xiên từng vạt lá xanh như chó! Cha con Hồ Văn Thanh, Hồ Văn Lang đang trỉa bắp. Vẻ mặt họ mãn nguyện và vui sướng vô cùng! Từ trong bìa rừng có đàn khỉ cộc đuôi tinh nghịch chạy ra. Con khỉ đầu đàn vơ lấy viên đá, ném về phía “người rừng” Hồ Văn Lang, rồi co chân bắt C. đái một bãi thối hoắc!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét