Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

TRUYỀN THUYẾT HỒ GƯƠM

Chuện của thằng đệ có tính thời sự đăng lên thư giãn


Truyền thuyết kể rằng, vào thời giặc Minh đặt ách đô hộ ở nước chúng em, chúng coi dân chúng em như cỏ rác. Ra biển oánh cá thì bọn nó rút xăng cướp cá; lên núi mua trái cây thì toàn loại bơm thuốc kích thích tăng trưởng nên lũ trẻ con mới 6-7 tuổi ăn vào mọc mẹ nó râu từ mồm xuống tận bẹn; còn xuống đồng bằng mua gà thì tuyền loại gà thải 10,000đ/con, mua về đóe phải loại gà dập hậu môn thì cũng là loại hàng sưng phồng bộ phận sinh sản. Thậm chí đến tô phở sáng, thứ thức ăn dân dã truyền thống của dân em cũng cũng tuyền loại phở mà nước xương thì đóe thấy đâu, chỉ thấy cả thùng phở chỉ cần nhõn một gói..."bột canh" mà nước vẫn ngọt suỵt, tài thế. Vậy nên, chúng em, ngoài thì giờ phồng mồm trợn mắt kết hợp vạch ti khoe mầm chụp ảnh và bốt lên mạng tự sướng ra thì bọn em căm giận bọn giặc Minh lắm.

 

Dưng mà em cũng phải thú nhận là do em thấy mọi người căm thù bọn giặc Minh thì em...căm thù theo thôi chứ em có biết bọn giặc Minh là bọn nào đâu. Em đoán bọn giặc Minh là...."đế cuốc Mỹ", lịch sử Việt nam từ trước đến nay em chỉ thấy có "đế cuốc Mỹ" là điên cuồng chống phá ta thôi chứ các nước khác, theo cô giáo em thì ai ai cũng là bạn ta hết. Hơn nữa, giặc Minh với giặc Mỹ cùng bắt đầu....bằng chữ "M". Mà theo em, cứ mờ mờ là ta mạnh dạn gọi bọn chúng là Mỹ tất, cho tiện.



Bấy giờ ở vùng Lam Sơn, Thanh Hóa (em biết vùng lày vì con hàng cũ em học trường chuyên ở đây nên em biết ), nghĩa quân nổi dậy chống lại chúng. Tuy nhiên một bên chỉ có dao rựa và niềm tin, còn một bên là tiền, quyền và súng thì mọi cuộc khởi nghĩa của dân ta đều bị chúng cười khẩy. Do vậy chúng em đóe ngạc nhiên gì mà mọi tờ báo từ Bóng Đá, Thể Thao đến "Dự Báo Thời Tiết" ngập tin chấp đội tuyển Việt Nam....hòa cho được. Em cũng tham gia cá độ mấy lần. Cứ lần nào em bắt tuyển Việt Nam là tuyền thua, thành ra, em gạt mẹ nó tinh thần dân tộc sang một bên. Em tuyền bắt đội tuyển bạn! Và đương nhiên, lần nào cũng thắng. Bố em nói: Mày ngu bỏ mẹ, thích Real Mandrid là một chuyện, nhưng Real đá với Barca mà mày bắt Real thì ăn cứt con ạ. Công nhận mấy lần em bắt Real, em toàn....ăn cứt thật! Do vậy dạo này em mạnh dạn chuyển hẳn sang thích Barca.

 

Mải bóng bánh kiếm tiền, quên mẹ mất chuyện "cứu quốc" quan trọng, em xin quay lại câu chuyện oánh nhau với...đế cuốc Minh. Tình hình chắc do ông bô Long Quân thấy giai xinh gái đẹp của Mẹ Âu Cơ bị bọn đế cuốc nó tát cho vêu a lô. Mồm bạn nào bạn nấy sưng vều mà phải câm như hến vì "trình bày....ra phường" nên từ Biển Đông xa xôi, ông bô bọn em, Long Quân quyết định đổi hướng chiến hạm mang tên "Thùng Thuyến" ngược về Hà Nội gặp bà già em để tài trợ "hàng" cho bọn em oánh giặc. Nếu cụ nào lèm bèm là tại sao ông già em lại đặt tên chiến hạm nghe như tên Tàu thế kia thì em xin thanh minh một tí. Chiến hạm "Thùng Thuyến" là tên thuần Việt, dưng ông già bọn em đặt tên thế để trước là qua mắt bọn Khựa ngoài biển, hai là nếu có....đi ăn buffet cũng đỡ bị cộng đồng quốc tế nó ghẻ lạnh vì người Việt trót mang thói tham ăn. Thành ra riêng quả tên thì em mong các cụ thông cảm cho nỗi niềm của ông cụ nhà em. 

 

Bỏ qua chuyện ăn uống và tên chiến hạm bị Khựa hóa, em xin quay trở lại chuyện quốc gia đại sự. Hồi ấy, ở Thanh Hóa có một người làm nghề đánh cá tên là Lê Thận (em nghĩ nickname để hoạt động cách mạng thôi chứ giờ đóe ai lại đặt con tên là bộ phận sinh dục thế ). Một đêm nọ, Thận thả lưới ở một bến vắng như thường lệ. Khi kéo lưới lên, chàng thấy nằng nặng, trong bụng mừng thầm, chắc là có cá to. Nhưng khi thò tay vào bắt cá, Thận chỉ thấy có một bọc ni-lon đầy....giấy báo. Chàng ngửa mặt lên trời chửi tiên sư bọn khách du lịch ăn uống ở Sầm Sơn mà còn vứt cả giấy báo với rác xuống biển.

 

Lần thứ hai cất lưới lên cũng thấy nặng tay; Thận không ngờ bịch báo ướt vừa rồi lại chui vào lưới mình. Chàng lại nhặt lên và ném xuống sông. Lần thứ ba, lại vẫn bịch báo ấy mắc vào lưới. Lấy làm quái lạ, Thận đưa lại mồi lửa nhìn xem. Bỗng chàng reo lên:
- Ha ha! Hóa ra là giấy báo! Thôi, cứ mang về, đóe bán được đồng nát thì anh để anh đốt cho ấm lúc mùa đông.

Về sau, do nhà không có điều kiện nên Thận buộc phải đi nghĩa vụ quân sự. Chàng gia nhập đoàn quân khởi nghĩa Lam Sơn. Do mắt cận và sức khỏe kém, chàng không được lên tuyến đầu cầm bom ba càng hay làm con AK diệt giặc, dưng do biết chạy chọt, chàng cũng kiếm được chân phát báo Thuận Thiên cho binh sỹ, cho tướng tá và chia sẻ thông tin chiến trường kịp thời để quân sỹ một lòng diệt giặc cứu quốc. Theo chàng, đi phát báo còn sướng hơn nuôi heo hay làm kinh tế. Làm kinh tế vớ vẩn, sau khi nuôi heo béo, bán heo xong nó....thịt mẹ nó mình diệt khẩu.

Lại nói đến bịch báo, theo ao hồ đồn thổi, thông tin của bịch báo Thuận Thiên căn bản là cũng đóe chính xác, dưng nhuệ khí của nghĩa quân ngày một tăng cao nhờ chuyên mục "Nhóc Xinh Khoe Hàng" hay "Bưởi ngọt 9x". Được khích lệ từ các chuyên mục này binh sĩ oánh đâu thắng đó, uy danh của nghĩa quân vang khắp nơi. Họ không phải trốn tránh như trước mà xông xáo đi tìm giặc. Họ không phải ăn uống khổ cực như trước nữa, đã có những kho lương của giặc mới cướp được tiếp tế cho họ. Bịch báo đã mở đường cho họ đánh tràn ra mãi, cho đến lúc không còn bóng một tên giặc trên đất nước tươi đẹp của chúng em.

Một năm sau khi đuổi giặc Minh, một hôm Lê Lợi - bấy giờ đã làm vua - cưỡi thuyền rồng dạo quanh hồ Tả Vọng trước kinh thành. Nhân dịp đó, Long Quân sai rùa vàng lên đòi lại bịch báo. Khi chiếc thuyền rồng tiến ra giữa hồ, tự nhiên có một con rùa lớn nhô đầu và mai lên khỏi mặt nước. Theo lệnh vua, thuyền đi chậm lại. Ðứng ở mạn thuyền, vua thấy bịch báo tự nhiên động đậy. Con rùa vàng không sợ người, nhô đầu lên cao nữa và tiến về phía thuyền vua. Nó đứng nổi trên mặt nước và nói: "Xin bệ hạ hoàn lại "hàng" lại cho anh Tự...Long!".

 

Vua Lê Lợi, dù cũng hơi tiếc vì bịch báo này bán đồng nát chắc cũng được một mớ, nhưng ngẫm mình là vua lại đi "khoắn" tiền đồng nát của cả con Rùa thì xấu mặt quá nên cuối cùng cũng quyết định ném mạnh bịch báo xuống nước. May cho thần Rùa, do có học tí võ nên tránh được bịch báo chứ nếu quả đấy trúng giữa đầu thì chắc không vào chấn thương chỉnh hình Việt Đức thì cũng được xe ôm chở thẳng đến Trâu Quỳ. Ôm bịch báo lặn xuống, thần Rùa vẫn nói vọng theo: "Đệch, may cho chú là Bộ Trưởng Bộ Tài Nguyên Môi trường đóe biết. Tội xả rác xuống Hồ là đi 5 loét (500,000đ) đấy!" 

 

Từ đó, Hồ Tả Vọng đổi tên thành Hồ Hoàn Kiếm và người từ tứ phương về Hồ Hoàn Kiếm lại duy trì thói quen....vứt rác xuống hồ để tưởng nhớ năm nào, đến Vua Lê Lợi còn ném giấy báo xuống Hồ Gươm.


Hết mẹ chiện của cụ Bùi rùi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét