Một bài đăng trên Diễn đàn nhà báo trẻ của anh DG DG
Để ý trên diễn đàn mấy hôm nay, tôi muốn nói một điều như thế này.
Tôi chẳng hiểu sao, những sự việc liên quan đến loạt bài kiều nữ Hải Dương của báo Người Đưa Tin đã rõ ràng ra đấy; Mập mờ, nhố nhăng từ bản kết luận của công an Hải Dương, lẫn thái độ hung hăng, thách thức của mấy cậu phóng viên viết loạt bài đó khi trưng bức hình người phụ nữ kia và tuyên bố trên diễn đàn này mấy hôm trước, mà gần như tất cả các hệ thống nhà báo ở diễn đàn này đều im ắng đến kỳ lạ.
(Mà tôi tin, để có được bức hình và thậm chí đoạn băng như tay Diệu Nam đã nói, chắc hẳn họ đã diễn nhiều trò hay ho với bà Ngọc?!),
Có chăng, chỉ là những phản ứng lấy lệ, hoặc lẻ tẻ, hoặc lên án manh mún. Những người kịch liệt nhất, lại rất tiếc không phải là những nhà báo, mà đa phần là các member đến từ các diễn đàn khác, họ chỉ có thể bày tỏ bức xúc ở đây, hoặc đâu đó trên mạng chứ họ không có được công cụ ra tấm ra món như các anh chị - là những nhà báo!.
Các anh chị sợ?
Hay các anh chị ngại đụng chạm đến đồng nghiệp?
Hay các anh chị đồng lõa, vì thực tế nó cũng chẳng khác gì những điều mình đang làm hàng ngày?
Hay có thể các anh chị biết không làm gì thì những kẻ đó cũng sẽ bị tẩy chay, vậy tốt nhất là im xuôi cho mọi chuyện chìm xuồng?
Điều đó, trái hẳn với phản xạ của các anh chị thường thấy khi tiếp xúc với chính quyền, với người giàu, với doanh nghiệp, với các cơ quan, tổ chức nhà nước khác, hoặc đơn giản với người đi xe máy khi đụng xe đạp, với người đi ô tô khi đụng xe máy …. Ở đó tôi thấy các anh chị rốt ráo đến mức hung hãn, bám chủ đề, thổn thức với chủ đề, cảm tưởng như không ăn tươi nuốt sống người ta là không được.
Đó thực sự là điều tôi thắc mắc, một thắc mắc nghiêm túc mà sau khi quan sát kỹ sự vụ tôi nhận ra được.
Nhẽ nào cái chữ “Hèn” chỉ là đặc quyền của cánh báo chí dùng để xúc xiểm và lên án các đối tượng khác trong xã hội?
Liệu giữa một diễn đàn các nhà báo với hàng ngàn thành viên, tôi có dùng được chữ đó đối với các anh chị không?
Tôi xin lỗi nếu những dòng này đụng chạm đến một số anh chị, là những nhà báo nghiêm túc, chân chính, đã từng tiếp xúc trực tiếp ngoài đời hoặc gián tiếp qua mạng mà tôi được biết. Vơ đũa cả nắm vốn dĩ chưa bao giờ là thói quen trong đánh giá sự việc của tôi.
Tôi cứ hình dung, ngay sau khi có văn bản của công an Hải Dương và vô số điều phi lý mà chúng ta đã thấy trên diễn đàn này, chắc chắn các anh phải chị phải lao hồng hộc đến Hải Dương ngay, truy cứu công an đến tận cùng. Như thông lệ!
Rồi sau đó, hoàn toàn có thể xuất hiện các bài viết kêu khóc dạng công an Hải Dương không thèm tiếp các nhà báo, mập mờ không giải thích rõ cụ thể, rồi thì mà là phóng viên liên lạc với ông X bà Z nhưng đều tắt máy, bận họp… thường lệ các anh chị vẫn thế mà! ?
Đến việc trốn chui trốn lủi để vào viện Nhi trung ương khi người ta đang dịch và đang cấm công khai, mà anh chị vẫn dày mặt lén lút chui vào chụp được hình rồi bố cáo cho cả nước biết rằng viện Nhi TW ngăn cản phóng viên “tác nghiệp” cơ mà?
Đại loại thế, đằng này im re, phải chăng các anh chị cho rằng văn bản đó của công an Hải Dương là đúng, tâm phục khẩu phục? gớm được như thế thì quả là vô tiền khoáng hậu, nhẻ?
Hay các anh chị cho rằng một người đàn bà hiện đang ở nước ngoài, thậm chí có “vấn đề về thần kinh”, không đáng để các anh chị “gây hiềm khích” với các đồng nghiệp?
Hay các anh chị cho rằng phần hay nhất của câu chuyện, là hiếp, là quan hệ tình dục, là làm trò cười cho thiên hạ, đã qua. Vấn đề bây giờ chỉ là pháp lý, nhân phẩm, đạo đức, sự thật, toàn thứ rẻ mạt không ra tiền ra bạc cho các anh chị, nên chẳng quan tâm?!
“Hèn”, ngẫm ra còn nhẹ nhàng và thi vị, khi nói về các anh chị, tôi thật!